Phùng tiên sinh không lấy làm giận, chỉ thản nhiên nói: "Lý đại nhân, ngươi nói ta tàn độc cũng không sao, nhưng nếu dám vọng nghị nội tướng đại nhân, hãy coi chừng tính mạng. Lần này nể tình ngươi có công chém tướng, ta tha cho ngươi một mạng! Chính như câu nói: 'Nghĩa bất lý tài, từ bất chưởng quân.' Ngươi có biết, Cố Nguyên sau trận này tiêu diệt toàn bộ chủ lực Thiên Sách quân, lại giết được cừu địch Nguyên Trăn, có thể khiến Cố Nguyên thái bình bao nhiêu năm? Biên quân sẽ bớt chết bao nhiêu người?"
Nói đoạn, lão ngẩng đầu nhìn Hồ Quân Tiện, chỉ tay về phía Lý Huyền: "Hồ tướng quân, hắn quả thật có vài phần giống ngài năm xưa, chỉ không biết bao giờ mới có thể mài giũa thành tài!"
Phải mài cho tấm lòng mềm yếu của hắn trở nên cứng rắn, thô ráp như đá Cố Nguyên, mới có thể trọng dụng!
Lý Huyền không thể chấp nhận lời lẽ của Phùng tiên sinh, lập tức ném thủ cấp Nguyên Trăn xuống đất: "Công chém tướng đổi bằng tính mạng của hàng vạn bách tính, không cần cũng được."